ngày thứ hai, người duy nhất làm được đã chẳng làm được nữa... t đi trên con đường tới trường, nỗi đau từ 10 văn đã chuyển lên 11 văn, t cứ đi và vô tình dừng lại khi trên đường t thấy quá nhiều nỗi đau đang chờ đợi. ngày mai sẽ tốt và rất tốt nhưng t sẽ nhớ mãi hôm nay. t tỉnh dậy và nhận ra chẳng thế ngủ được nữa, trằn trọc từ 6h sáng, xoá tất cả mxh trừ zalo và mess, tuổi 17 cùng cơn đau cũ, new year still us still hurt. t đã cố gắng khóc thật sớm, khóc thành tiếng để khỏi sưng mắt vào ngày hôm sau. t chỉ biết dựa dẫm vào người khác để đỡ cảm thấy cô quạnh. và t sợ rồi, sợ phải bắt đầu một lần nữa, sợ gặp lại một người nữa, sợ phải yêu. một ngày nào đó hoặc lúc m đọc m sẽ tốt hơn, nhưng đừng quên đi bài học m nhận được ở đây. và mong m đã có thể buông bỏ hoàn toàn, t sẽ không nhắn gì cho tú nữa. t đã bỏ lơ đi nguyện vọng tuổi 15-16 để thử lại một lần nữa và chọn tin tưởng dù tới cuối cùng tụi t chia xa vì không gì hết, à, một điều gì đó quá vô lý. cầu xin, đừng bước vào mqh nào nữa, t chịu đủ rồi...
https://on.soundcloud.com/aZiXamsyUqyPoGVz8
https://on.soundcloud.com/aZiXamsyUqyPoGVz8
Epilogue
8 days laterCOOL...
This user has written an update to this letter.To see what they wrote, please
Sign in to FutureMe
or use your email address
Create an account
or use your email address
FutureMe uses cookies.
Learn how we use cookies to improve your experience by reviewing our Terms of Service
Share this FutureMe letter
Copy the link to your clipboard:
Or share directly via social media:
Why is this inappropriate?